Vật Trong Tay – Chương 9 – Bối Hân
Thể loại: ngôn tình ngược
Hà Nghiên về thẳng nhà, việc đầu tiên là xả một bồn bự đầy nước ấm, ngâm mình trong đó. Thực ra, trước khi rời biệt thự Hà Nghiên đã tắm rửa qua mà cô vẫn cảm thấy cơ thể không tinh khiết, cần dùng khăn tắm chà mạnh gần như thể lột da.
Cô cũng đánh răng nhiều lần, chu đáo chải kỹ mọi ngóc ngách, cho tới khi rách toạc, súc miệng nhổ ra toàn máu thế hệ thôi.
Chỉ thiếu chút xíu nữa là cô đã có thể giết hắn.
Giết hắn, sau đó bị thuộc hạ của hắn thủ tiêu, kết thúc mọi việc. Hoặc dễ dàng, có cơ hội gặp mặt cảnh sát, tường thuật cho họ biết tổng hợp sự thật. Giỏi suôn sẻ hơn, cảnh sát có thể điều tra rõ thân phận của Phó Thận Hành, cô sẽ biến thành người vô tội. Còn nếu không được dễ dàng như vậy, thì cứ cho là cô bị tâm thần phân liệt đi. Dù sao Phó Thận Hành và Thẩm Tri Tiết có ngoại hình như là nhau, cô bị kích động, giết nhầm cũng là điều bình thường.
Đáng tiếc, mọi việc đã trở nên tồi tệ hơn.
Cô ngắm mình trong gương, sắc mặt trắng bệnh như ma, hốc mắt lõm vào, đen sì, con ngươi như bắt lửa, tỏa rõ sự điên cuồng và hận thù. Đây không phải là dấu hiệu xuất xắc, Hà Nghiên thong thả nhắm mắt, lạng lẽ tự nhủ, cô không thể điên, ít nhất là lúc này, lý trí của cô cần phải tươi tắn.
Cô quẳng chiếc bàn chải trong tay, bước nhanh khỏi nhà vệ sinh, dọn dẹp đồ đạc trong phòng ngủ. Hôm nay Lương Viễn Trạch sẽ trở về, nhị bà xã bạn đời tiểu biệt hơn nhì mươi ngày, sau khi gặp mặt, cô không có lý vì gì để khước từ sự thân thương của anh. Nhưng mà cô không thể để lộ cơ thể đầy dấu vết của chàng trai khác trước mặt phu quân. Cô phải đi đâu đó vài hôm, chờ dấu vết trên cơ thể bặt tăm.
Lý bởi rất đường đường chính chính, nhà trường tạm thời cử đi công tác, hoặc vờ có sinh viên đột xảy ra chuyện cần cô tới giải quyết. Lương Viễn Trạch tin yêu cô, tùy tiện sắp đặt lý bởi sẽ không bị anh nghi ngại.
Cô sửa soạn rước theo một số đồ cần dùng cá nhân, hai bộ quần áo biến đổi, ví tiền và CMND. Cô mới mua thêm một chiếc thiết bị cầm tay mưu trí và một sim laptop khác. Các bước mua sim rất phức tạp, cô nói dối để mượn máy tính và tài khoản của đồng nghiệp, mua sim bằng danh tính của đồng nghiệp, không để lại chút dấu vết nào.
Cô chú ý lưu ý, không muốn để lộ sơ hở cho Phó Thận Hành biết.
Hà Nghiên chóng vánh thu dọn ngừng hoàn toàn, bước ra ngoài, quay đầu nhìn ngôi nhà. Tứ năm tiếng nửa Lương Viễn Trạch sẽ trở về. Nếu cô chọn ở lại đây, tới lúc đó có thể xẻ nhào vào ngực anh, dễ chịu than khóc nỉ non, kiếm tìm sự giúp đỡ của anh, để anh share nỗi đau và vô vọng của cô.
Anh sẽ là điểm tựa vững tiến thưởng, kiên cố nhất của cô, cô tin là như vậy. Thế mà, anh sẽ bị cô kéo vào tai họa, đương đầu với nguy hiểm vô vàn.
cuối cùng, tình yêu là gì? Dè dặt gìn giữ giỏi hay tin tưởng hoàn toàn? Một mình ôm tiếp chỉ mong anh chạm mặt thuận lợi, giỏi đồng hành cùng anh vượt qua mọi mưa gió gian nan? Hà Nghiên không biết nên lựa chọn ra sao, cô đứng im trước cửa nhà, tay xách chiếc túi nhỏ xíu. Một lúc lâu sau mới nghiến răng kiên quyết rời đi.
Xe vẫn để ở trường, cô đọc taxi tới thành phố khác, tìm một khách sạn phổ biến rồi gấp rút vào đấy. Cô nhắn tin trước cho Lương Viễn Trách nói rõ tình hình, đồng thời hiểu điện cho nhà trường xin nghỉ ba ngày. Làm xong hai chuyện đó, cô nhét chiếc thiết bị cầm tay cũ xuống gối, lôi chiếc dế yêu mới mua ra.
Từ trước đến nay, Hà Nghiên không phải tuýp đàn bà ngồi chờ chết.
công dụng của laptop thời nay không khác gì máy tính. Sự tiến tới của internet mang lại nhiều tiện ích bất ngờ. Cô bắt đầu điều tra hầu như về Phó Thận Hành, từ thân phận, quê quán, công ty của hắn, cùng tổng hợp mối liên hệ có khả năng tồn tại giữa hắn và tên tội phạm tử hình Thẩm Tri Tiết.
Buổi trưa, Lương Viễn Trạch vừa xuống máy bay liền nhắn tin cho Hà Nghiên, nói mấy câu nhung nhớ, còn không quên dặn cô ở bên ngoài để mắt tới sức khỏe. Cô muốn chỉ dẫn di động nhưng sợ nghe thấy giọng anh sẽ không kiềm chế được tâm trạng. Do vậy, cô chỉ nói mấy lời qua tin nhắn, chung cuộc hẹn tối thong dong sẽ phát âm lại cho anh.
toàn bộ tin tức gửi đi đều bị Phó Thận Hành tóm được.
Phần mềm giám sát cài trên máy tính xách tay, tất nhiên là Phó Thận Hành không có thời gian theo dõi sát sao, nên đã giao việc này cho A Giang chịu trách nhiệm. Gã là vệ sĩ, gần như thể trợ lý của Phó Thận Hành, hàng ngày chỉnh lý chắt lọc mọi thông tin độc đáo, lập thông báo nhanh gửi cho Phó Thận Hành.
Nhìn nội dung trong tin nhắn, A Giang cảm thán: “Phó tiên sinh, cô ta sao có thể nói dối trôi chảy như vậy nhỉ? Như thể y như thật ấy.”
khả năng hay nhất của thiếu nữ là nói dối, nói dối mặt không đổi sắc. Phó Thận Hành nhếch môi, không vồ cập đến vẻ cảm khái của A Giang, chỉ lẳng lặng hỏi gã: “Cô ta chưa từng ra khỏi khách sạn à?”
A Giang nhìn ghi chép trong máy tính, trả lời: “Không ạ, laptop định vị trong khách sạn, giờ cơm trưa cũng không ra ngoài, vẫn luôn ở lỳ trong đó.”
Phó Thận Hành chậm rì rì gật đầu, đoán cô sợ bị người quen bắt gặp, nên mới ẩn dật trong khách sạn. Mà cô gái này rất giảo hoạt, không thể coi thường. Cô ấy làm thế chỉ cần vùng vẫy giãy chết sao? Phó Thận Hành nhất thời không đoán ra. Hắn rút ngăn kéo, lần mò rước một điếu thuốc, không hút, chỉ kẹp giữa nhì ngón tay.
A Giang biết hắn thực ra nghiện thuốc lá rất nặng nhưng mà không chịu hút liền lắm lời: “Phó tiên sinh, thứ đồ chơi này không phải thuốc phiện, hút hai ba lần không đáng ngại. Thời gian trước Phó tiên sinh không dính vào là do sức khỏe không cho phép, anh có hút cũng chẳng sao.”
Phó Thận Hành nghe vậy thoáng sửng sốt, cười nhạt một tiếng, tiện tay ném điếu thuốc vào trong ngăn kéo, cười nói: “Không nên dính vào thứ không nên dính.”
Đọc truyện đam mỹ h
A Giang liếc trộm hắn, thấy trên môi hắn có dấu răng rất rõ ràng, gã thầm ai oán: ngày trước anh nói không nên đụng vào người phụ nữ kia, vậy nhưng mà anh chả đụng vào rồi còn gì?
Gã không dám nói mấy lời ấy, cho gã thêm mấy lá gan cũng không dám.
Hà Nghiên siêng năng trong nhà nghỉ hoàn toản một ngày, nhưng thông tin tra được không nhiều, thậm chí còn ít hơn câu hướng dẫn thuyết phục của cảnh sát Trần. Cô chỉ biết Phó Thận Hành đúng là người khác, tổ chức của hắn là công ty Phó thị, liên quan tới không ít lĩnh vực nhưng mà trên mạng lại rất hiếm thông tin.
đến tối, cô đúng hẹn gọi điện cho Lương Viễn Trạch, sau đó ra ngoài mua đồ ăn. Lầu dưới của khách sạn là tiệm ăn nhanh. Lúc đang chờ món, cô chợt nghe thấy có người đọc “Cô giáo Hà!”. Cô quay lại, trông thấy nam sinh được cô cứu khỏi tay Phó Thận Hành, tên Hứa Thành Bác.
Trong khi Hứa Thành Bác vừa đi giao đồ ăn về, trên người mặc chiếc áo khoác dày, tay cầm chiếc hộp đựng đồ ăn rất lớn. Trông thấy cô, bạn ta vui lòng hỏi: “Cô giáo Hà. Sao cô lại ở đây?”
Hà Nghiên khá bất thần, cô đến đây ở, nghĩ cách xa nhà và trường học một chút để tránh đụng người quen, không ngờ vẫn chạm mặt phải sinh viên của bạn, hơn nữa còn là Hứa Thành Bác. Chợt gặp mặt người quen, cô nhất thời lúng túng nhưng vội vã định thần, chỉ tay ý bảo mình đang đợi món, sau đó không thể tinh được hỏi cậu ta: “Em làm ở đây à?”
thời gian trước đằng ấy ta làm chân giao đồ ăn ở doanh nghiệp Phó Thận Hành, đâu phải ở đây.
“Em mới chuyển ạ, bên kia là tổng công ty phàm nhân tu tiên, bên này là chi nhánh.” Hứa Thành Bác giải thích rồi cười trêu: “Sau này cô giáo Hà không cần tự đi mua đồ ăn, chỉ cần gọi em, em sẽ đem đến ngay.”
Hà Nghiên yên lặng cười cười, tay vô thức sờ vào trong túi áo, siết chặt chiếc thiết bị cầm tay. Cô sợ chiếc di động này, sợ nó còn chức năng nghe lén nhưng không dám vất đi, lo bị Phó Thận Hành phát hiện. Mang xong xuôi mã cơm, cô ôm hộp cơm sẵn sàng rời đi, thấy Hứa Thành Bác định đưa mình ra ngoài, cô vội bảo: “Em đang bận việc, không cần chăm chú đến cô.”
Hứa Thành Bác đáp lời nhưng vẫn thân thương đưa cô ra tận cửa.
Thấy đằng ấy ta đứng yên một chỗ dõi theo, Hà Nghiên không muốn đằng ấy ta biết mình ngụ ở trên lầu, đành phát triển phía trước, cầm theo hộp cơm bước dọc con phố rồi thế hệ quay quay về khách sạn.
A Giang nhìn màn hình, chấm tí hon màu xanh biểu hiện vị trí của Hà Nghiên nhấp nháy di chuyển. Gã cảm thấy phức tạp, ôm laptop tìm Phó Thận Hành: “Phó tiên sinh, anh xem, có phải cô ta bị điên rồi không, chẳng lẽ lúc này vẫn có tâm trạng ra ngoài tản bộ?”
Phó Thận Hành vừa kết thúc cuộc họp, vì lợi ích bị triển lẵm, mấy lão cổ đông nhao nhao cả buổi khiến hắn đau đầu. Nghe A Giang nói vậy, hắn thoáng sửng sốt: “Hả?”
Mời bạn đọc thêm truyện sắc
A Giang mở điện thoại đặt trước mặt hắn, cho hắn xem đoạn ghi chép: “Không nhanh không lờ lững thế này chẳng phải đang đi tản bộ sao?”
Phó Thận Hành nhìn thoáng qua, giơ tay khẽ day trán, giọng điệu hờ hững: “Cho người tới chỗ cô ta xem cô ta đang làm gì.”
A Giang đang định rời đi, Phó Thận Hành liền gọi lại, tĩnh mịch một lúc, nói: “Thôi, để tôi tự đi.”
A Giang quá bất ngờ, nhìn hắn dò xét, bởi vì dự khuyên nhủ: “Phó tiên sinh, em nghĩ hà tất anh việc gì phải phí tinh lực lên người cô ta, cứ thẳng tay giết là được. Nếu cảm thấy chưa hả, thì tống Cả nhà cô ta xử tầm thường.”
Phó Thận Hành đưa mắt nhìn gã, sắc mặt điềm nhiên, hỏi: “A Giang, chú muốn nói gì?”
A Giang tuy sợ hắn, nhưng bởi vì là huynh đệ nên không muốn trơ mắt nhìn lão đại bước sai đường. Gã lo ngại gãi đầu vô thượng sát thần, dè dặt trả lời: “Phó tiên sinh, anh từng nói cô ta là điềm xấu, không nên động vào…”
Phó Thận Hành im thin thít một lúc lâu, A Giang trong lòng phát run, tồn tại mới nghe hắn nói tiếp: “A Giang, tôi là sao Thiên Sát, mệnh cứng. Hơn nữa…” Hắn thoáng dừng lại, nhếch khóe môi cười: “Trực tiếp giết cô ta, hành hạ như vậy còn tiếp sự quan trọng gì chứ.”
Nói kết thúc, hắn đứng dậy, đi ra ngoài trước. A Giang sửng sốt, nhanh nhảu theo sau, vội vã lái xe đưa hắn tới khách sạn. Gã dừng xe dưới lầu, hỏi Phó Thận Hành: “Phó tiên sinh, cần em đi cùng không?”
Phó Thận Hành thản nhiên đáp: “Khỏi cần.”
A Giang lén nhìn hắn, do dự thử thăm dò: “Em ở đây chờ anh ạ?”
Phó Thận Hành đang bước xuống xe, động tác liền khựng lại, quay đầu nhìn A Giang, lạnh giọng trả lời: “Đợi đấy!”
Coi thêm: đấu la đại lục
Hắn lên lầu gõ cửa phòng Hà Nghiên, chỉ nghe bên trong thấp thoáng tiếng tivi. Cô đáp lời, một lát sau, tiếng chân bước gần cửa mà không mở ra ngay, cao giọng hỏi: “Ai đấy?”
“Là tôi, Phó Thận Hành.” Hắn khuyên bảo.
Bên trong cánh cửa lập tức yên tĩnh, hắn khẽ nhếch môi, lẳng lặng đứng chờ. Một lát sau, không ngờ tiếng chân sau cánh cửa liền dời đi, Ngoài ra cô lại quay trở vào trong. Hắn cười lạnh, rước thiết bị cầm tay phát âm cho cô, trong phòng lập tức vang tiếng chuông đổ. Cô không dám chối từ, vội bắt máy.
Hắn cười châm biếm: “Hà Nghiên, cô tưởng tôi chơi cô xong xuôi sẽ nương tay với cô sao?”
Đọc truyện đam mỹ thêm tại đây
Cô không giận, lãnh đạm trả lời: “Phó tiên sinh, anh phát âm lầm rồi. Tuy anh đã chơi tôi, nhưng mà chúng ta chưa nhiệt tình đến mức bảo tôi mặc đồ ngủ để gặp mặt anh. Anh kiên nhẫn chờ một chút, tôi đang thay quần áo.”
Hắn không nghĩ cô sẽ khuyên bảo như vậy, nhất thời đứng chết trân một chỗ, cúp dế yêu tĩnh mịch chờ ngoài cửa.
Trong phòng, Hà Nghiên không phải đang thay quần áo nhưng mà là đang tìm cách giấu chiếc máy tính bảng mới mua. Dù rằng tự nhủ phải bình tĩnh nhưng thực tế trong lòng rất căng thẳng. Cô định nhét chiếc di động xuống dưới gối mà cảm thấy chỗ đó không thật sự bình an, bởi vì vậy cô lại kẹp nó dưới nệm. Đang định ra mở cửa nhưng vẫn thấy không yên tâm, cô liền kiên quyết đá văng chiếc dế yêu xuống dưới gầm giường.
Loay hoay một hồi tốn không ít thời gian, cô đợi bất biến hoàn thành tâm trạng rồi hot nhất mở cửa. Ánh mắt Phó Thận Hành lộ vẻ không kiên nhẫn nhưng mà khóe môi vẫn nhẹ nhàng giương lên, giọng mỉa mai: “Chẳng lẽ cô giáo Hà còn muốn tận dụng mấy phút để trang điểm sao?”
Full link truyện vật trong tay