Updated : Oct 04, 2022 in Đọc truyện online

Tóm tắt truyện Em Là Định Mệnh Của Đời Anh

Chân Bảo là phụ nữ xinh đẹp của 1 ngôi làng nhỏ tại vùng núi dòng sông hẻo lánh. Tự dưng một ngày, một thành viên gia đình mang tên Phó Minh Thời mặc trang phục phát triển ra tự xưng là bởi vì hôn cu li từ nhỏ xíu của cô ấy.

Giới thiệu truyện em là định mệnh của đời anh

Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Ngôn tình sủng

Trích đoạn truyện Em là định mệnh của đời anh

Phó Minh Thời vừa đi làm việc về, mới xuống khỏi máy cất cánh chưa bao lâu thì điện thoại vẫn reo lên.

góc nhìn chỉ ra trên hình nền điện thoại, lúc Phó Minh Thời gửi điện thoại lên tai nghe, thì đầu vị trí kia đang truyền mang lại giọng nói của ông núm ngôi nhà mình: “Minh Thời xuống máy bay rồi à, về tối nhớ sang đây một chuyến nhé”

do về tối đã có được lịch hẹn, Phó Minh Thời vừa đi vừa nói: “Tối nay cháu chưa tới được, mai con cháu đã cho thăm ông sau được không?”

“Kết quả khám nghiệm sức khỏe của ông đã có được, ông bị ung thư gan.”

Ông núm còn cần đến giọng điệu yên tâm để nói ra, bình tĩnh mang lại nổi khiến Phó Minh Thời cảm nhận hốt hoảng, sao dường như…

“Về đây đi, ông có câu hỏi đề xuất bàn sở hữu con cháu.” Ông cầm cố Phó nói bổ sung một câu, rồi ngắt máy.

Phó Minh Thời vẫn ngẩn nhà bạn cũng như cũ.

“Phó tổng?” Trợ lý Cao Xuyên thấy sắc mặt anh chưa đúng, nghi ngờ hỏi.

Phó Minh Thời liếc anh ta một loại, chưa nói gì, tiếp tục bước đi.

bên trên sảnh chờ bao la của cảng hàng không, đã trở nên đám phóng cục bu bí mật, của cả hồ hết mong Phó Minh Thời tạo nên.

công ty lớn hưng thịnh cầm cố trong phòng chúng ta Phó vừa bắt đầu đấu thầu thành công chiến thắng thiết yếu ở Pháp, khiến cho các công ty cạnh tranh đối đầu trong nước ao ước đỏ mắt, tuy vậy cụm phóng viên không quan tâm chuyện công ty lớn thịnh vắt bán buôn phát đạt, nhưng là chuyện Tổng chủ tịch tập đoàn phồn thịnh cụ Phó Minh Thời khi ở Pháp tất cả mối quan hệ to mờ.

Ai bảo Phó Minh Thời vừa gồm xuất thân có lợi, ngay cả ngũ quan* cũng đẹp một phương pháp hoàn hảo khiến điện ảnh và truyền hình cho dù là ‘người già hay trẻ nhỏ’ số đông đề xuất thay đổi ánh nhìn đây? Dõi mắt nhìn trong nước, chưa người nhà nào gồm tiền hơn anh lại đẹp trai trẻ trung hơn anh, cơ mà phần nhiều mình đẹp trai hơn anh trong mắt cụm fan thì còn lâu bắt đầu bắt kịp được anh về tiền tài! Chỉ căn cứ vào bộ mặt cùng một đôi chân hơi dài, Phó Minh Thời – một doanh nhân gần 28 tuổi này vẫn lôi kéo ngàn vạn Fans, cho dù Weibo của anh ý gần một năm nay không đổi khác trạng thái được mấy lần.

Ngũ quan: bao gồm tất cả mắt, mũi, miệng, tai cũng như lông mày.

“Đến rồi!”

Bóng các hành khách lần lượt xuống máy cất cánh, Phó Minh Thời thân cao một mét chin quả là hạc giữa bầy đàn gà*, từ đầu đến chân mặc âu phục black color hoàn mỹ diễn tả dáng dấp thuôn nhiều năm của anh ý, muốn bỏ qua cũng không đủ. Phân vân ai đó đã lao lên phía trước, mặc dầu thời gian chỉ trong nháy mắt, đám phóng cục sẽ vây bí mật Phó Minh Thời, mấy thành viên gia đình qua mặt đường còn bất ngờ nghĩ Phó Minh Thời là minh tinh bự, vui vẻ lấy điện thoại người ra chụp ảnh.

Hạc giữa bè đảng gà: riêng biệt nhất đám đông.

“Phó tổng, nghe nói cô Hạ cũng như anh là gia đình thời đại học, còn thêm quan hệ yêu đương, chuyện này liệu có phải là thật không?”

“Phó tổng chuẩn bị sẵn sàng khi nào thì công khai chuyện tình cảm?”

“Phó tổng cũng như cô Hạ vô tình chạm mặt nhau ở Paris sao?”

“Có buộc phải Phó tổng vì chưng cô Hạ đề nghị mới bài bản 《 cường thịnh thay Trường An 》 không?”

Đủ các loại câu hỏi liên tiếp được đặt ra khiến lãng phí tổn thời gian của anh ý. Nói theo một cách khác Phó Minh Thời toàn thể không nghe thấy, trong đầu anh chỉ còn lại câu bị bệnh ung thư gan của ông cố kỉnh nhưng mà thôi, thậm chí ngay cả anh làm cho sao lên xe được, Phó Minh Thời cũng chẳng nhớ. Đón được nhà, dòng Maybach chưa Nhanh chưa lờ lững chạy khỏi cảng hàng không, Phó Minh Thời ngồi yên đằng sau, siêu chậm sau ấy bắt đầu lấy lại tỉnh hãng apple.

Anh bắt đầu tìm kiếm báo cáo có liên quan mang lại bệnh ung thư gan.

Hơn một tiếng sau, chiếc Maybach dừng trước căn nhà cũ chúng ta Phó, căn nhà được quét dọn sạch đang, căn nhà cấp tư yên tĩnh và dễ nhìn. Phó Minh Thời chạy xe vào trong, đúng lúc bên trên mặt đường gặp mặt quản gia, ông đó lại làm cho cũng như không thấy, đến khi mang đến buồng ông Phó, sau đó mang đến sau căn nhà dưới cội cây hòe new mua được mọi người.

Ông cụ Phó đã đánh cờ cộng Phó Chinh – nam giới duy nhất của bản thân mình, hai bố nhỏ ‘quyền quý’ này, hiện thời sẽ mặc ăn mặc quần áo ở nhà tầm thường nhất, chưa nhìn khí chất hai người, thì chúng ta giống hệt như cặp ba bé đứng tuổi tầm thường. Nghe thấy tiếng bước chân, hai chúng ta mọi liếc nhìn về phía Phó Minh Thời, sau ấy đứng vững đánh cờ.

Phó Minh Thời vào căn nhà lấy một cái ghế gỗ nhỏ dưới hiên rồi ngồi lân cận xem đánh cờ.

“Về sớm rứa, định hù ai hả?” Hết round, ông cầm Phó nhạo báng nói.

>> bài viết liên quan thể loại Truyện h

Phó Minh Thời chẳng thể mỉm cười nổi.

Ngược lại ông thế Phó thoải mái hơn, cười vỗ vai cháu trai, “Đừng có gấp, BS nói ông new quá trình đầu, tỷ lệ chữa khỏi cực kỳ cao.”

Lúc mới biết, sắc mặt Phó Minh Thời còn dễ nhìn chút, tuy thế thấy ông rứa nhà chúng ta, xưa giờ anh ít nói nhưng nay đang nhịn cả buổi, các giọng nói lo lắng khuyên nhủ: “Sau này đừng hút thuốc lá, con cháu vẫn nắm dành thời gian đến ông.” ban đầu anh ngại chuyện ‘ông nội già’ căn nhà thành viên gia đình ép anh kết hôn, có thời gian cũng chưa ước ao về ngôi nhà cũ nữa.

Ông Phó cười khan hai tiếng, đuổi phái mạnh sang một mặt, ông mong mỏi cùng con cháu trai đánh cờ

Phó Chinh quan sát nam nhi đầy tiếng tăm của bản thân mình, ngầm thở nhiều năm.

Phó Minh Thời một lòng lo ngại cho ông cố gắng Phó, không để ý mang lại sự khác thường của ba nhà bạn, cúi đầu bày cờ.

Ông nạm Phó vừa bày cờ vừa kín đáo hỏi: “Minh Thời à, con cháu còn nhớ cô bé chũm nào không?”

Phó Minh Thời dừng hành động lại.

Anh duy nhất mình cô, cao hơn ba anh chừng ba tuổi, lúc bé dại chị em anh đã từng nói qua, Lúc đầu cô kết hôn cô tất cả học lái xe. Trước hôn lễ mấy ngày, cô và anh em hội họp, vì uống quá cụm, say rượu nhưng mà sẽ lái xe, trên mặt đường về ngôi nhà xảy ra tai nạn kế bên ước ao, chết ngay tại vị trí.

Khi đấy cha còn chẳng biết mẹ, anh không được chào đời.

Đối sở hữu thành viên cô chưa hề chạm chán này, Phó Minh Thời chưa tất cả tình cảm gì mấy.

Ông nạm ngôi nhà chúng ta nhắc đến cô ấy, là do bị các bệnh ung thư gan, hoài niệm đến cố nhân sao?

chưa chờ anh chỉ dẫn, ông rứa Phó giữ vững nói: “Minh Thời bao gồm báo tin ứng không?”

cho cùng thì chuyện này là cầm nào?

Phó Minh Thời chưa mong muốn nghe ‘ông nội già’ nói đều lời này: “Bây giờ y học rất phát triển, chỉ có ông phối hợp trị liệu…”

Ông Phó cười cợt khoát tay, ngẩng đầu nhìn con cháu trai: “Cháu nghĩ nhiều rồi, không phải ông sợ loại đó, bao gồm tuổi rồi, sống thêm hai năm thì đã sao, thật ra… Nếu như năm đó chưa có một số người liều bị tiêu diệt cứu vãn ông, mấy chục năm trước ông sẽ chết bên trên trận mạc rồi.”

mặt Phó Minh Thời lộ vẻ ngạc nhiên.

Ôngcụ Phó dựa lưng vào ghế dựa, trong tay vuốt vuốt một quân cờ, quan sát con cháu trai mấy giây, bỗng nhiên mỉm cười, ánh nhìn chuyển hướng về bầu trời blue thẳm đằng xa, ánh mắt dần xa xăm, chìm đắm vào kí ức.

Năm ông mười chín tuổi thì lấy vợ, năm sau phi tần sẽ có thai, cùng lúc ông đầu quân đi quân nhân, chạm mặt được một đại đội trưởng chúng ta Chân. Đại đội trưởng Chân chỉ cao hơn ông hai tuổi, sống trong một ngôi làng nhỏ sâu trong núi, chưa bao gồm văn hóa gì, tuy vậy cực kì can trương, trừ tà giờ Tý không sợ trời chưa sợ đất. Có đôi lần quỷ trời ném đạn pháo, trong lúc cấp bách đại đội trưởng Chân đẩy ông bửa ra bề mặt đất, ông mới nhặt về được mạng.

Ông chỉ bị hồ hết vết thương nhỏ, còn đại đội trưởng Chân lại bị nổ trúng khá nặng, không có phương pháp cứu vớt chữa trị, chỉ từ sống được hai cha ngày.

Ông nắm Phó cực kỳ cảm kích ân cứu vớt mạng của đại đội trưởng Chân, nhất quyết bên cạnh quan tâm, trong lúc đấy hai người nhà vẫn kết nghĩa bạn bè, hiểu rằng trong nhà ông bao gồm vợ còn có bầu, đại đội trưởng Chân còn muốn cùng ông đính cầu, nếu nhà bọn họ Phó sinh nữ có vẻ lấy nam nhi hai tuổi căn nhà bọn họ Chân.

bối cảnh người nhà căn nhà họ Phó không tệ, bao gồm đọc qua sách, cũng là một nhà bạn trí thức, ông chũm Phó không gật đầu đồng ý lắm chuyện hứa hôn này, tuy vậy đại đội trưởng Chân là ân nhân cứu mạng của ông, thấy ông đó sắp đến chết rồi, ông ráng Phó chưa đành lòng chối từ, đề xuất đang gật đầu. Hôm sau, đại đội trưởng Chân hy sinh, ông tiếp tục chiến đấu, bố năm sau mới trở về.

Quả thật hoàng hậu sẽ sinh được một cô người vợ, gần tứ tuổi rồi, rất trắng trẻo, cute. Biết ông đang đính ước mang căn nhà khác, còn là một ngôi làng nhỏ sâu trong núi rừng bên nam, hoàng hậu ủ ấp chị em khóc rống sở hữu ông, nói mang ông không gật đầu. Ông vậy Phó cảm nhận bần hổ sở hữu phi tần bé, nhớ tới đại đội trưởng Chân vẫn bị tiêu diệt rồi, phải gạn lọc quên đi cuộc hôn nhân này.

Nhớ tới đây, ông nắm Phó lệ rơi đầy mặt: “Minh Thời à, đây là báo ứng, ông nửa con đường thất hứa, vứt rơi ân nhân, ông trời bắt đầu khiến cô con cháu chạm chán chuyện không may trước ngày cưới, khiến ông và bà con cháu sống trong tự trách cả đời, hiện nay ông trời nhớ ông đang đi đến…”

“Ông à, đây đông đảo là trùng hợp, ông đừng quan tâm đến quá nhiều.” Phó Minh Thời không tin số phận cũng không báo tin ứng, đứng dậy yên ủi ‘ông nội già’ nhà người nhà, thuận tiện giảng đạo lý, “Hàng năm toàn nước có ngàn vạn chúng ta chết bởi vì say rượu nhưng mà lái xe, chẳng qua cô là do quanh đó mong, ông bị các bệnh ung thư gan, nguyên nhân là hút quá cụm thuốc…”

“Ông bỏ mặc, ông nói báo ứng do đó báo ứng, nếu cũng như ông sẽ hứa sở hữu mọi người thì cần làm cho được, sống có tác dụng không đủ, khi bị tiêu diệt đã không có gì bên mũi mà lại chạm chán đại đội trưởng Chân, ông không còn bên mũi nào gặp gỡ cụm Anh chị em cute hư hỏng lúc trước!” Ông cụ Phó lau nước mắt, góc nhìn đã định rõ cơ mà quan sát thẳng vào con cháu trai.

Phó Minh Thời cau mày, “Có thể…”

Ông cụ Phó cắt theo đường ngang lời anh lần nữa, kéo tay cháu trai, ánh mắt tỏa sáng, “Minh Thời, ông đã điều tra rồi, chàng của đội trưởng Chân đã hết, nhưng ông đó còn một đứa cháu gái, năm nay hai mươi tuổi, khôn xiết xứng mang cháu. Chuyện cô cháu ông chưa nói nữa, nhưng ngày nay cháu gái ông đó đang sống một người thân hiếm hoi trong rừng núi, con cháu kết hôn với thiếu nữ, đại đội trưởng Chân bên dưới suối vàng biết được, sẽ tha thứ mang đến ông.”
bài viết liên quan phân mục Truyện sắc

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *