thay Minh Sâm giúp Ôn Vãn, lại ngạc nhiên con nhỏ tuổi kia lấy ân oán trả ơn. Cơ mà Ôn Vãn chưa thẹn có lòng, dám khẳng định: Cô đối có cầm cố Minh Sâm, chỉ còn kém câu hỏi, dâng cái mạng nhỏ tuổi này mang đến anh ta. Thành tựu chỉ đổi lấy tờ giấy thừa nhận li hôn. Quả nhiên, thế giới này rất là bất công, nhà bạn có lợi lại chẳng được đền đáp.
Ra mắt truyện câu truyện biển đồ
Tác giả: Phong Tử Tam Tam
Thể loại: Ngôn tình ngược
Trích đoạn truyện câu truyện biển đồ
Nắng cáu đổ cũng như lửa, thời tiết ấm rát bao che khắp thành Thanh Châu. Hành lang sáng choang bạt ngàn, bị nhấn ngập trong tiếng ồn ã huyên náo. Khám đa khoa tựa hồ bận rộn hơn hầu hết ngày, giống như người bị bệnh nhập viện bây giờ bao gồm thân phận “đáng gờm”.
Vài người bác sĩ bận áo blouse trắng tất tả sải Cách xuyên thẳng qua hành lang nhiều năm,vẻ bên u trầm nghiêm túc, chỉ cần mấy cô y tá trẻ tranh thủ lúc rãnh rỗi xúm xít vào buôn dưa lê. Lúc Ôn Vãn đang gấp gáp đi ngang qua, đột nhiên nghe được một câu: “Đáng thương quá, còn nhỏ Vậy nên vẫn bận rộn chứng bệnh ấy.”
không có trọng điểm bốn cụm chuyện, bước đi của Ôn Vãn không ngừng nghỉ, cô “kìm lòng chưa đậu”, lấy tay nhét vào túi của áo.

Ngón tay ngập ngừng đụng nhẹ vào màn hình, trên nền game đang hiển thị tin nhắn vừa nhận thấy —— một tấm hình chụp vô cùng sắc nét. Tấm lưng trắng cũng như tuyết của bệnh nhân đàn bà hòa cùng màu da lúa mạch của bệnh nhân đại trượng phu, tạo hình họa đối lập mà lại hài hòa tươi sáng. Hai phần mềm mại,no đủ kề ngay cạnh khuôn ngực rắn dĩ nhiên của người con trai đã say trong giấc ngủ, còn đôi môi phấn hồng cũng như tất cả cũng như không chà rửa qua mẫu cằm sắc lạnh, một đôi mắt cute cũng như điều tỉ mỷ ánh lên tia khiêu khích, quan sát thẳng vào ảnh nền.
Ôn Vãn xem một lúc lâu, tay nhấn buton xóa.
những năm trước, trong dự liệu của cô sẽ tính tới sự tạo ra của Tấm Ảnh này. Có lẽ, thời gian chuẩn bị sẵn sàng chổ chính giữa lí quá nhiều năm, vô tình khiến đông đảo xúc cảm bi hùng tựa cũng như bong bóng dần dầnxì hơi, rốt cục chỉ từ dư lại lớp da tàn lụi.
Nếu bây gờ hỏi cô tất cả cảm hứng gì không? Cô đang giải đáp, chưa gì cả, ko kể sự bất đắc dĩ.
người thân Đấng mày râu trong Tấm Ảnh là ông chồng cô, mà lại giờ khắc này quan sát anh ta, trong lòng cô quan yếu dậy nổi chút cảm xúc thương trung khu.
Nhớ tới khuân mặt vừa rồi, Ôn Vãn đã hiểu bởi vì sao cụ Minh Sâm khẩn thiết ý muốn cốc hôn. Tuy cầm cố Minh Sâm và cô luôn ở riêng suốt thời gian dài, tuy nhiên đây ko phải là nguyên do thiết yếu. Nghĩ cầm cố, cô đứng căn cứ vào tường, cân nhắc gửi đến đối phương tin nhắn: buổi tối về ngôi nhà, chúng ta chuyện trò.
Ngẫm nghĩ nếu như không nói rõ, dĩ nhiên đối phương sẽ phũ phàng ngó lơ, cô bèn xóa vứt dòng tin bắt đầu bấm, rứa thành dòng: chúng tôi vẫn chuẩn bị sẵn sàng xong xuôi đơn ưng thuận li hôn, anh về xem, coi tất cả phải bổ sung bổ sung gì không.
Tin nhắn vừa gởi đi, cô âm thầm thở phào, lòng bàn tay vậy điện thoại tháo dỡ ra các giọt mồ hôi nhỏ dại, làm thân máy màu trắng hơi hơi nóng lên.
cách đó khoảng không xa, cô y tá sẽ hướng Ôn Vãn, ngoắc ngoắc mấy ngón tay. Có điều, Ôn Vãn vẫn chưa được hồi hồn, mãi đến lúc y tá chạy mang đến trước bên cô, vừa nói vừa thở phì phò: “Bác sĩ Ôn, nhà nhiệm tậu chị kìa. Người bị bệnh lần này là hero quan trọng ấy, nghe nói tất cả da thay là——”
Cô y tá trẻ ao ước nói lại thôi, lia mắt nhìn phổ biến quanh, hạ thấp giọng nói: “Chị tự đi xem đi.”
Ôn Vãn giật mình, lập cập nhét điện thoại vào túi, trong lúc hoảng hốt, cô cảm nhận thấy điện thoại rung lên, chưa kịp quan sát kĩ nội dung tin nhắn, cô thu cảm giác, ưỡn thẳng sống lưng và nói: “Đi thôi.”
–
ở trong nhà chủ nhiệm tụ tập không ít người. Thời điểm Ôn Vãn đẩy cửa ngõ bước tới, liền ngửi được mùi thuốc lá gay mũi. Điểm lưu ý công việc tạo thói quen, phiên bản thân Ôn Vãn tất cả hơi xem nặng sự sạch đã, hiện thời không khỏi chau mày: “Chủ nhiệm?”
mạnh mẽ Hành Lương nghe được thanh âm, theo bàn làm việc hướng góc nhìn sang, giữa hai hàng chân mày dấu hiện ý cười: “Đến đây, ngồi xuống đi.”
Ôn Vãn khẽ liếc quan sát bao quanh, ở trong nhà bao gồm tứ thành viên gia đình Đấng mày râu, bao gồm mình đại trượng phu to tuổi nhất vận cỗ đường trang* kiểu cũ, mấy các bạn còn lại đa số vận phục trang black color. Vài các bạn có theo ánh nhìn rét buốt nhìn về phía cô, tạo ra khí cầm cố khiến lòng gia đình bạn hồi hộp.
>> xem thêm thể loại truyện Ngôn tình trọng sinh
Ôn Vãn lập tức đoán được gồm chuyện, xem ra người mắc bệnh nhập viện ngày nay, quả đúng chưa bình thường.
nhà nhiệm bảo cô ngồi xuống, hướng về người thân chàng trung niên Ra mắt : “Đây là ông Hạ, còn đây là Bác Sỹ bậc nhất khoa trọng điểm thần của bệnh viện chúng tôi, bác sĩ Ôn Vãn.”
người được gọi là ông Hạ mang bên trên mình khí nuốm cương cứng nghị cùng thâm trầm biểu tượng của người phái mạnh đã từng trải. Nghe nhà nhiệm Ra mắt, ông ta chỉ khẽ chấp nhận với Ôn Vãn, sau đấy góc nhìn lại quay sang mọi người mạnh dạn chủ nhiệm. Nếu Ôn Vãn chưa quan sát lầm, tầm nhìn của ông ta đối có cô tựa đại dương gồm ý bất mãn?
bầu không khí nghiêm túc khiến Ôn Vãn có tí ức chế, tiếp theo cô nghe được thanh âm của ông Hạ, lạnh nhạt cứng rắn hình như khí chất bên trên bạn truyền tới: “Mạnh nhà nhiệm nói với tôi, BS Ôn là gia đình nhận trách nhiệm cũng như thương hiệu, bởi vậy mới bàn giao bài toán này cho cô, hi vọng BS Ôn đang sử dụng hết bản lĩnh cùng trái tim của 1 lương y, để bên tôi nhận thấy nhân tài của cô.”
lần chần bao gồm nên Ôn Vãn đa nghi hay chưa, cô cảm nhận lời nói của bệnh nhân Đấng mày râu này, hàm cất ý cảnh cáo.
Thời điểm cô quan sát lại ông ta, ông Hạ đang khoan bầu bưng ly trà, từ từ thưởng thức, bình phẩm trà, góc nhìn tựa đại dương chưa dừng bên trên người cô nửa giây. Theo phiên bản năng, đối có người này, Ôn Vãn sinh ra sự bài xích lẫn ghét bỏ. Đây là điều dễ hiểu, chả ai cảm nhận thoải mái khi mình bị uy hiếp ngầm cả.
Cô quay đầu, nói có táo bạo Hành Lương: “Chủ nhiệm yên tâm, nếu đây là bổn phận công tác của tớ, tôi chắc chắn sẽ tận lực làm cho tốt.”
“Tận lực không đủ, cần là toàn lực.”
Ông Hạ đặt ly chè xuống bộ bàn phía trước, kháng quải trượng, dửng dưng liếc chú ý cô: “Đình Diễn là đứa con cháu có một kế thừa huyết mạch của tôi. Thằng bé năm nay new 16, còn chưa đến tuổi trưởng thành và cứng cáp. Nó bị tác động các đả kích yêu cầu bắt đầu biến đổi cỗ dáng của ngày ngày nay. Ông mạnh mẽ nhất định coi trọng cô, ắt hẳn là có nguyên nhân——”
Ông ta cố ý dừng một chút, càng đến cuối câu càng nhấn nhá ngữ điệu: “Bác sĩ Ôn, ngàn vạn lần đừng khiến chúng tôi thất vọng.”
Gân xanh trên trán Ôn Vãn bật dựng, suy xét bay bướm diêu bay về tứ năm trước. Chổ chính giữa tình khi đấy và hiện nay, giống nhau cũng như đúc , hoặc hình như bởi diện mạo ác loạn hiểm độc của họ quá giống nhau.
Trong lòng Ôn Vãn vô cùng phẫn nộ, dẫu vậy từ đầu đến cuối không biểu hiện ra quanh đó. Mãi cho đến khi cô bật dậy khỏi phòng công tác của nhà nhiệm, hiện giờ, mới khép chặt hai mắt.
Đương niên cô đã từng nghe kể về Hạ da, tại thành Thanh Châu, thay lực của họ cực kỳ nghiêm trọng, chưa ai bao gồm dũng mãnh trêu vào. Con trưởng của Hạ gia – Hạ Phong xấu số chết trẻ, bỏ lại hậu phi góa nhỏ côi. Vài năm trước, con dâu lại vứt trốn cùng tổ ấm cánh mày râu khác, cho giờ sẽ không bao gồm tin tức, chỉ từ cậu nhỏ Hạ Đình Diễn sớm chiều ngay cạnh ông nội. Bây chừ, cậu nhỏ bé đáng thương mắc đề nghị bệnh ấy, khiến ông Hạ lo lắng, ấm nảy, cảm cúm ruột.
Xem ra cô đề nghị đối mặt mang bài toán khá hắc búa. Ôn Vãn bụng bảo dạ, cô mang đến cơ sở y tế không được bao lâu. To gan chủ nhiệm chưa ngượng mồm, mặt dày tâng bốc cô lên trời, bảo là chuyên viên trong lĩnh vực này. Ẩn ý đã quá rõ, nếu có chuyện xảy ra, cô có tác dụng vật hi sinh là chắt lọc chuẩn xác, hợp lý nhất.
Ôn Vãn hiểu đạo lí “đối nhân xử thế” bội bạc của đời, vì vậy, dù biết ý bốn của bạo phổi chủ nhiệm, cô sẽ giữ bình tâm, không biến chứng sự bất mãn hay phẫn nộ dư thừa. Nếu là vài năm trước, rộp chừng cô đang giận đùng đùng, bắt ông ta nói tạo ra lẽ. Ngày nay thì không, trừ khi cô không muốn làm công việc này nữa.
Đi lên phía trước vài Cách, new chợt nhớ tới tin nhắn còn chưa kịp xem, Ôn Vãn cuống quýt bỏ ra chú ý, quả nhiên câu chữ vô cùng ưng ý có bắt mắt của cầm Minh Sâm, độc một chữ: Được
Ngay cả ẩn chấm câu cũng không có, xem ra thành viên nam nhi đó đối có cô, trước hay sau, chỉ cần có chán ghét.
Vẻ mặt Ôn Vãn không thay đổi, nhét điện thoại vào túi, vậy bệnh án của công ty nhiệm đưa, trở về buồng buôn bán. Nữ giống như trắng tay bên trên vài phương diện, dẫu vậy quá trình và tôn nghiêm, xác xắn nên giữ kĩ trong tay, trước mắt buộc phải ưu tiên chuyện của Hạ da, còn đầy đủ Việc khác, đã bàn tính sau.
–
Tuổi Hạ Đình Diễn còn nhỏ dại, năm nay vừa new lên trung học, tướng mạo quan sát trắng trẻo nõn nà, bộ dáng siêu chỉ là lễ phép. Lúc Ôn Vãn bước vào, cậu ta đã bận bộ quần áo màu vân trắng xanh của bệnh nhân, ngồi đón gió qua cửa sổ, nghiêng đầu không biết sẽ chú ý gì.
Ôn Vãn đi ngang qua, Trong khi cậu ta mỉm cười cười sở hữu cô.
Hạ Đình Diễn chưa có bất kỳ hành động cực cam đoan nào, tình huống tựa biển không nghiêm trọng, người bị bệnh chỉ hơi trầm mặc hơn mức đều đều.
số đông ẩn hiện này vượt qua dự liệu của Ôn Vãn.Sáng nay, thấy giải pháp ông Hạ huy động lực lượng để “xuất quân” mang đến bệnh viện, bổ xung chiếc bộ mặt nặng như chì của ông ta, cô cứ tưởng bệnh của cậu ta đã đến gian đoạn nguy kịch, hiện nay chú ý qua chỉ cần có chút tự bế, Bởi vậy mà lại nhập viện vào khoa tâm thần, có quá lắm không?
Ôn Vãn còn sẽ buồn chán, cửa ngõ chống bệnh bị con người ta nhẹ nhàng đẩy ra.
gia đình tới là một chúng ta đại trượng phu khoảng chừng 30 tuổi, diện mạo, hình dạng hoàn hảo nhưng mà thâm thúy chuyên sâu, cặp mắt sắc lạnh, cũng như mong muốn câu hồn các bạn.
Ôn Vãn cộng anh ta tư mắt nhìn nhau, con tim bất chợt co thắt một hồi. Cặp mắt kia chú ý cực kỳ quen, mà lại cô không nhớ nổi đã từng có lần gặplúc nào, hoặc có lẽ rằng, đa số nhà bạn phái mạnh đẹp trai cũng có đôi nhỏ ngươi Đen thẫm, sâu hun hút.
>> bài viết liên quan chuyên mục Truyện sắc