Updated : Apr 12, 2022 in Đọc truyện online

Nhận xét truyện mong Hẹn Phù Hoa

Truyện cầu Hẹn Phù Hoa của tác giả Lam Bạch Sắc kể về một chàng trai ngốc nghếch cố gắng để níu lại quá khứ. Anh chàng chính là Thời phổ biến, anh đã không ngần lại đặt tình ái địa điểm Nhậm tư Đồ bấy nhiêu năm, một bạn gái chạm chán cụm rắc rối trong cuộc đời.

Trình làng truyện cầu hẹn phù hoa

Tác giả: Lam Bạch Sắc
Thể loại: Ngôn tình

Trích đoạn truyện mong hẹn phù hoa

đó là một giờ chiều thứ Sáu bình thường cũng như bao giờ chiều khác, phòng khám trung khu lý của Nhậm tư Đồ đón một người mắc bệnh tất cả chút không ổn định.

Thật ra vào tuần trước, Nhậm tư Đồ cảm nhận bệnh tật của người này từ một bệnh viện khác chuyển tới. Ông lão tên Tần Tuấn Vĩ này bận bịu triệu chứng nghiện trộm vặt ở chừng độ bình quân. Mặc dầu da cảnh khôn xiết khá giả nhưng mà ông lão thường cấp thiết kiềm chế được nhưng mà cứ tái phạm hành vi trộm vặt. Về bước đầu, thành viên của Tần Tuấn Vĩ sẽ giữ thái độ buông xuôi mặc kệ, có thể có một dạo còn thuê riêng một thành viên tài xế, siêng trách bài toán lén đi theo ông. Vừa thấy ông trộm đồ của người ta, người nhà tài xế ấy đang mau lẹ lẳng lặng lấn sân vào, đút tiền mang đến nhà liên can để giải quyết trắc trở. Mãi đến một hôm, tài xế nhất thời không theo kịp, ông Tần trộm đồ và bị bắt ngay tại trận, sau ấy còn bị mọi người đánh mang lại, lúc đó gia đình ông Tần bắt đầu nhận thức được tính cực kỳ nghiêm trọng của việc và buộc ông yêu cầu cho khám BS vai trung phong lý.

Thật ra so với phần đa người mắc bệnh nhưng mà Nhậm tư Đồ đã từng chữa trị thì tình trạng của người này cũng chẳng còn độc đáo. Gồm điều, bệnh lý của ông lão được gửi mang lại từ phòng khám danh tiếng nhất trong nước, tính năng này gợi mở đông đảo bác sĩ nổi tiếng trong giới cũng cần phải bó tay mang ông.

>> Coi thêm Truyện sắc

chiều tối hôm đấy, ông Tần đến phòng khám siêu đúng giờ. Cô thấy đẩy cửa bước vào là một ông lão trông có nhiều tinh thần. Ngay hiện tại đang là mùa đông, ông mặc một bộ đồ áo thể thao hết sức tầm thường, chân cũng có giày thể thao, bên phía ngoài khoác một chiếc áo lông chiên cao cấp, hình như đắt tiền. Khăn quàng cổ của ông cũng đã làm bởi lông chiên, cộng hiệu với chiếc áo khóa ngoài. Ông vừa bước vào, Nhậm tứ Đồ không bỏ lỡ bất cứ cách nào để chú ý ông. Chỉ thấy ông tiện tay ném áo khóa ngoài cũng như khăn quàng cổ lên dòng sofa bên cạnh cửa ra vào, tuy vậy cẩn thận vuốt phẳng đa số nếp gấp trên bộ quần áo thể thao rồi bắt đầu Chịu đựng ngồi xuống. Khôn xiết dễ thấy được ông quý trọng bộ đồ thể thao rẻ tiền này mang đến mức nào. Sự tương phản này khiến Nhậm bốn Đồ cảm nhận rất thú vị. Tầm thường con người ta cực khó nhưng cho rằng người thân bởi thế lại có thêm hành vi ăn trộm khuyên hoài không chịu đựng quăng quật.

“Chào bác bỏ.” Nhậm tư Đồ cười quan sát ông lão, sau đấy ấn điện thoại nội cỗ bên trên bàn, định điện thoại tư vấn người bưng nước vào.

Ông lão liếc chú ý Nhậm tư Đồ đầy vẻ khinh thường, sau ấy quét mắt nhìn ngắm biện pháp trang trí của hộ gia đình điều trị tâm lý chuẩn mực này một vòng. “Chắc Bác Sỹ chữa trị cho tôi trước kia cũng đã nói sở hữu cô rằng trước nay bên tôi chưa từng ngồi bên trên mẫu ghế dựa này. Ngồi lên đấy cứ bao gồm cảm xúc cũng như chuẩn bị bị các người giải phẫu vậy…”

Nhậm tứ Đồ ung dung cười cợt. “Bác thích sao thì cứ ngồi nỗ lực, đừng coi nơi này là phòng khám, mà cứ coi như tới đây để chat chit phiếm mang con cháu thôi.”

Ông lão mau chóng mỉa mai đáp trả: “Nói chuyện phiếm sở hữu cô cũng đắt quá nhỉ? Đừng tưởng bên tôi đắn đo vị trí cụm cô thu bao nhiêu tiền một tiếng đồng hồ.”

Tuy nói núm nhưng lại sau đấy, sau sự chỉ dẫn và dẫn dắt của Nhậm bốn Đồ, ông Tần liền chat chit một giải pháp rôm rả, chưa chút khách sáo. Có lẽ thấy ông rất hy vọng chia sẻ sở hữu cô về mọi “chiến tích huy hoàng” nhưng các bạn từng đạt được.

Lúc còn trẻ, ông đã từng hành nghề ăn cắp trong một chặng thời gian khá nhiều năm. Ông không những không thèm giấu giếm chuyện này có thể còn cảm nhận đây chính là quá khứ vô cùng vẻ vang. Ông kể cho Nhậm tứ Đồ nghe bằng giọng điệu đông đảo là hồi tưởng: “Cô biết không, khi loại xe nhập khẩu vừa được nhập về nước, chưa một ai có thể mở được ổ chiếc chìa khóa bởi vì Đức chế tao. Thay cơ mà bên tôi chỉ nghiên cứu giúp trong vòng tía ngày ba đêm là đang phá được thử thách khó khăn này. Năm đấy, ở trong giới này, tôi đó chính là một ngôi sao.

>> Coi thêm Truyện cao h

Nhậm tư Đồ ngồi bên trên dòng sofa đơn đối mặt, vừa chuyên chú lắng nghe vừa chú ý kết quả bắt bệnh bên trên bệnh án được đưa qua từ bệnh viện trước kia: người bị bệnh bận bịu bệnh nghiện trộm vặt bởi vì trọng tâm lý ham hư vinh cộng cảm giác cô quạnh gây cần. Cuộc sống đầy chất kích thích năm xưa và đời sống quá đỗi an nhàn hiện giờ sẽ chế tác hai thái rất tương phản nhau, khiến bệnh nhân này sinh xúc cảm chông chênh, mong cần dùng phương pháp trộm vặt để lấy lại sự tự tin cho chính mình.

Nghe dứt hầu như thành công huy hoàng của ông lão, Nhậm tứ Đồ hỏi: “Bác Tần, bác kể mang lại con cháu nghe chuyện người của bác đi. Nghe nói bác bỏ cũng như quý ông luôn sống nương tựa vào nhau, núm Chắn chắn cảm xúc giữa chưng cũng như anh đó chất lượng cao.”

Ông Tần nhanh chóng thất sắc bên, dáng vẻ khoái chí vừa rồi đột nhiên biến thành suy sụp giống như một bờ tường bị sụt lở, bật mí ông lão không hề ý muốn nhắc mang đến đứa con này chút nào.

Nhậm bốn Đồ viết lên phiên bản ghi chép tư chữ “yếu tố da đình”, còn khoanh tròn đánh dấu đây là điểm cần thiết. Trong lúc Nhậm tư Đồ đang chờ lâu câu vấn đáp đang như thế nào thì ông lão thiên nhiên ác loạn nhìn cô rồi lập tức đứng bật dậy. “Rốt cuộc cô hỏi ngừng chưa vậy? Mọi câu hỏi này mấy Bác Sỹ trước kia của tớ phần lớn sẽ hỏi hết rồi, tôi cũng đã khuyên bảo cả nghìn lần rồi, và đúng là giá thành thời gian mà!”

Ông lão vơ lấy áo khóa ngoài và khăn quàng cổ, định loại bỏ. Nhậm tứ Đồ đứng dậy theo phản xạ, định lên tiếng giữ ông lại. Ai ngờ, đúng lúc ông Tần vừa vịn tay cố cửa kéo ra thì bên phía ngoài cũng có một số người gõ cửa lấn sân vào.

tổ ấm gõ cửa chính là tài xế của ông Tần.

bên trên tay mình tài xế còn cố gắng điện thoại cầm tay, thấy cửa được bất ngờ cho thấy thì hơi ngẩn người chút ít. Anh ta nhìn đồng đại dương bên trên tay ông Tần, rồi gửi mắt qua vai ông lão nhìn Nhậm tứ Đồ, vẻ mặt nghi hoặc. “ Bác đã định bỏ đi ư?”

“ Cậu sắm đến chúng tôi Bác Sỹ kiểu gì vậy? Không có chút trình độ chuyên môn nào hết…”

Ông Tần mau lẹ ca cẩm với bạn tài xế rồi định chứa bước đi quanh đó. Tính năng xế hình như cực nhọc xử nhưng lại sẽ chặn trước cửa ngõ, chưa tất cả ý định nhường đường. “Nhưng anh thông thường vừa call tới hỏi buổi tối nay bác bỏ có mong muốn cùng nạp năng lượng cơm mang anh ấy hay không? Lát nữa anh đấy sẽ tan ca, đúng lúc thuận đường mang lại đây đón bác bỏ.”

Ông Tần mau lẹ dừng Cách.

Từ vị trí của Nhậm tư Đồ chú ý qua chỉ bắt gặp một mặt bên của ông lão, hồ hết con đường nét trên ấy hơi căng lên. Xem ra đứa quý ông này chính là điểm yếu của ông lão…

Nhậm bốn Đồ nghĩ bởi thế. Ngày nay, chỉ trong nháy mắt, ông lão đã không nhận gần như lời nhà bạn vừa nói trước ấy. “Ai nói chúng tôi định đi?”

Nói dứt, ông lão mau lẹ ném đồ đạc trở lại sofa. “Tôi chứ chưa truyện trò xong xuôi mà.”

Nhậm tư Đồ chú ý Tiểu Từ sở hữu vẻ khách sáo rồi làm biện pháp hành động mời ra bên cạnh, lúc ấy Tiểu Từ bắt đầu đóng cửa ngõ đi ra. Bây chừ ông lão vẫn thư nhàn bắt tréo chân, ung dung ngồi lại bên trên sofa.

Thấy thỉnh thoảng ông lại bất giác chú ý ra chỗ nào đấy ko kể cửa sổ, trong mắt thấp thoáng vẻ vui mừng nên Nhậm tứ Đồ cũng nhìn theo ánh mắt của ông. Cô thấy được tòa nhà cao nhất ở phía xa xa vẫn phản chiếu ánh sáng bên trời, chế biến những tia sáng hơi lóa mắt.

ấy chính là tòa văn phòng và công sở new được khánh thành. Nhậm bốn Đồ cúi đầu xem xét giây phút, tiện thể gửi chủ thể. “Con trai bác làm gần ở giai đoạn này sao?”

Ông lão bất giác thu hồi góc nhìn, hơi quắp mi xuống, bất biến lại xúc cảm của bản thân mình, sau ấy nói bâng quơ một câu dường như thuận miệng: “Nó làm trong tòa văn phòng công sở bắt đầu xây kia, cách đó một con đường.”

Tuy ông lão vẫn trở về có cỗ dạng kiêu căng, ngạo mạn lúc đầu nhưng lại ánh mắt vừa rồi sẽ vô tình phân phối đứng ông.

Xem ra đây đã là một quá trình chữa bệnh rất đặc sắc. Nhậm tứ Đồ không khỏi bật mỉm cười.

Lần bắt bệnh bước đầu tiên đến ông Tần cứ nạm xong trong tình trạng Nhậm tứ Đồ chũm phá vỡ sự đề phòng của ông lão, còn ông lão thì cứ giả vờ tỏ ra kiêu căng, căm ghét. Nhậm tứ Đồ thu dọn đồ đạc định tan ca sớm, bất ngờ Mạc Nhất Minh lại lựa chọn thời gian này để gõ cửa bước vào.

“Thế nào rồi? Ông lão đấy không dễ đùa gồm đúng không?”

Nhậm bốn Đồ bất ngờ. “Chẳng đề nghị anh đã nghỉ phép sao? Sao lại chạy về đây đi làm cho cố kỉnh này?”

Mạc Nhất Minh lờ đờ bước tới, đứng đối diện bàn ghế làm việc của Nhậm tứ Đồ, nói một câu đầy ẩn ý: “Nghe nói hiện nay Tôn Dao về nước?”

Nhậm bốn Đồ nghe thấy anh ta hỏi câu này liền bật cười. “Đúng cụ, em đang sẵn sàng chuẩn bị đi đón Tầm Tầm tan học đây, sau đấy vẫn chuyển chúng đi chạm mặt Tôn Dao, rồi cùng mọi người trong nhà ăn uống cơm.”

Mạc Nhất Minh cao một mét tám, duy nhất đôi mắt cực kỳ sắc sảo tuy thế hiện nay lại mẫu thiết kế cỗ dạng vẫy đuôi nịnh nọt, hệt như một chú cún bé. “Dẫn anh theo đi mà!”

Nhậm tứ Đồ lập tức bảo anh ta dừng lại, xách túi, đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, bước đến lấy áo khoác bên ngoài treo bên trên bảng giá treo kế bên cửa ngõ. “Sớm biết anh đã thay này, cho nên Tôn Dao đang nói trước rồi, bảo em không được dẫn anh theo.”

bây giờ, không bắt buộc quay lại cô cũng biết đảm bảo Mạc Nhất Minh sẽ khôi phục lại vẻ mặt sắc sảo mang lại mức hơi đáng sợ thông thường. Bởi lẽ vì giọng của anh ấy ta vẫn trầm tới nỗi số đông là gằn xuống: “Cô đấy chắc rằng ghét anh đến cố kỉnh sao?”

giờ đây, Nhậm bốn Đồ mới quay đầu nhìn Mạc Nhất Minh, quả nhiên sắc mặt của anh ấy ta chất lượng kém lắm.

Mạc Nhất Minh lấy được giấy tờ hành nghề bác sĩ chổ chính giữa lý trước Nhậm bốn Đồ tư năm tuy nhiên năng lực tự khống chế xúc cảm lại hết sức tệ. Như nạm gọi là Bác Sỹ trị được dịch cho tất cả những người ta tuy nhiên không trị được bệnh dịch cho chính bản thân mình. Nhậm tư Đồ ngẫm nghĩ một lát, lời đang đi đến cửa ngõ miệng tuy vậy nuốt xuống, chỉ thở dài một hơi. “Để lần sau đi. Lần này hình như gọi là bạn gặp mặt. Lần sau bảo đảm em sẽ dẫn anh theo, được không?”

Lúc ấy, Mạc Nhất Minh mới dịu lại đôi chút. Anh ta bước tới trước mặt Nhậm tư Đồ, đưa mang đến cô một hộp kim cương nhỏ dại. “Cái này anh mua khi đi nghỉ phép. Em tặng ngay cô đó giúp anh.”

Nhậm tư Đồ phân vân phút giây, sau cùng sẽ nhận lấy, tay kia thì với lấy chiếc áo khoác bên ngoài trên giá áo. “Vậy em đi trước đây.”

Mạc Nhất Minh chấp nhận coi cũng như thỏa hiệp.

Nhậm tứ Đồ vừa mặc áo khoác bên ngoài vừa đi ra cửa ngõ. Mạc Nhất Minh đút hai tay vào túi quần, tiễn cô đi bằng ánh nhìn chưa cam chổ chính giữa. Nhậm bốn Đồ lại bất thình lình dừng lại, khiến Mạc Nhất Minh ngẩn ra.

Thấy cô cứ đứng lúi cúp không tính cửa ngõ, cúi đầu lục lọi mấy dòng túi mang vẻ mặt nhanh nhẹn, Mạc Nhất Minh chưa khỏi nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”

Nhậm tứ Đồ không rảnh để gợi ý anh ta, lục hết bâu áo xong lại bắt đầu lục tung túi xách. “Hình như ví tiền của em đâu mất rồi…”

Vào mùa đông, mặt trời lặn khôn cùng sớm. Bây chừ, phần đông ánh trời chiều còn lại chỉ chiếu xiên xiên ở phía chân mây. Cái xe hơi màu đen đẳng cấp, bóng loáng chở ông Tần từ từ giảm tốc độ rồi dừng lại trước tòa cao ốc văn phòng vừa khánh thành.

Ông Tần ngồi ở băng ghế sau, bước đầu bình chọn thành quả cơ mà các bạn vừa tiện tay móc được – một dòng ví nàng.

Tiểu Từ ngồi bên trên ghế lái, chú ý qua kính chiếu sau thấy mẫu thiết kế lén lút hớn hở của ông lão thì lắc đầu vẻ bất đắc dĩ.

Ông lão đếm số tiền bên trong ví ngừng, lại lục xem có bao lăm thẻ ngân hàng. Đúng lúc này, cửa ngõ xe phía bên kia được gợi mở, một tổ ấm chàng trẻ ngồi vào xe có gương mặt chưa chút biểu cảm.

gia đình này chặng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đôi mắt lạnh và sáng như sao. Anh mặc một bộ đồ quần áo vest về tối màu, Trước khi vào trong xe anh sẽ túa áo khoác bên ngoài ra, giờ đặt sang lân cận, có thể, cổ áo sơ mi cũng túa mấy loại cúc. So mang mùa đông ấm áp ở phía bên ngoài, cách ăn mặc này dường như hơi phong phanh.

Thứ có một chứa hơi thở của mùa đông trên nhà bạn anh chính là đôi găng tay, nhưng mà vừa bước vào xe, anh đang toá chúng ra ngay, để lộ rất nhiều ngón tay hẹp lâu năm. Dáng mình anh hết sức cao to, băng ghế sau vốn phủ khắp là cụ, bao gồm anh vào chợt trở thành chật hẹp, đã núm anh còn phóng khoáng ngồi kiểu bắt tréo chân.
Chúc Anh chị đọc truyện vui vẻ!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *