Chương 17: đọc một tiếng “chồng ơi”
Thể loại: ngôn tình truyện
Trần Việt ngồi thẳng lưng, vẫn ăn cơm một cách chu đáo và nho nhã như ngày thường, không nói lời nào, cũng không nói là ngon tốt không ngon.
Tiếp xúc một khoảng thời gian, Giang Nhung biết là anh vốn ít nói, cũng không so đo với anh điều này.
hai người ăn sắp chấm dứt, Giang Nhung nhìn thấy mặt Trần Việt đỏ ửng lên, cô lo sợ hỏi: “Trần Việt, mặt anh làm sao vậy?”
“Không sao đâu.” Trần Việt đứng dậy: “Anh có việc phải ra ngoài, tối nay chắc sẽ không về.”
Giang Nhung nhìn anh, đột nhiên nói: “Vậy anh xem xét an toàn!”
Trần Việt về phòng lấy thêm áo khoác, nôn nóng rời đi, không nói thêm lời nào.
Coi thêm: truyện đam mỹ
Xuống lầu, anh cầm điện thoại đọc một cuộc: “Lập tức lái xe đưa tôi đến bệnh viện.”
Thứ hai, sau một đêm không về Trần Việt hiểu máy tính bảng cho Giang Nhung nói anh phải đi công tác, Giang Nhung cũng có hạng mục mới phải chuẩn bị.
Theo lời Triệu Quân Tình nói, người lãnh đạo của Tinh Huy sau khi xem phiên bản kế hoạch lần trước của Giang Nhung cảm thấy rất thích, hạng mục lần này trực tiếp đề xuất Giang Nhung phụ trách, muốn cô trong vòng ba ngày phải kết thúc dứt bản kế hoạch dự trù.
Chỉ có ba ngày ngắn ngủi, để nộp một bạn dạng kế hoạch dự trù làm thỏa mãn địch thủ là điều không may mắn. Giang Nhung là người rất nghiêm túc trong công việc, mỗi khi làm việc là vùi đầu vào đó, tới cơm cũng không bi đát ăn.
tới buổi trưa, Vũ hiện đại đến, lão ta có chút đau lòng nhìn Giang Nhung: “Giang Nhung, cùng ra ngoài ăn cơm nhé.”
Giang Nhung không ngẩng đầu: “Mọi người đi đi. Tôi làm hoàn thành việc rồi sẽ đi.”
hắn ta làm việc với Giang Nhung đã ba năm, lẽ nào còn không biết đây chỉ nên cớ khước từ của Giang Nhung, thế là anh ta nắm đem bàn tay đang đặt lên con chuột của Giang Nhung: “Giang Nhung, ăn cơm trước rồi về hãy làm tiếp, được không?”
Giang Nhung rút vũ động càn khôn tay về, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Vũ văn minh, vừa nhìn Giang Nhung đã thấy có gì đó không đúng, Dường như trong mắt Vũ tân tiến có chút tình cảm khác. Giang Nhung trầm mặc một hồi, xem ra cần phải nói rõ với Vũ văn minh, không thể để hắn ta hiểu lầm thêm được nữa.
Cô nhấn phím nghỉ máy, đứng dậy: “Đi thôi.”
Đây là lần đầu tiên Giang Nhung đồng ý cùng đi ăn cơm, trong lòng Vũ tiến bộ cảm thấy sung sướng, hắn ta lựa chọn một nhà hàng tương đối yên tĩnh, muốn nhân cơ hội này nói vài lời với Giang Nhung.
Sau khi ngồi xuống, Vũ hiện đại chủ động gọi vài món lanh lợi, cũng không hỏi Giang Nhung có thích hay không, sau đó còn tươi cười nhìn Giang Nhung. Giang Nhung hiểu được, mà giả vờ không gọi, trong lòng nghĩ nếu như ngay lúc này nhưng Trần Việt đọc thiết bị cầm tay tới thì hay biết mấy.
Vừa mới có ý nghĩ này, thì di động của Giang Nhung đột nhiên reo lên. Giang Nhung xin lỗi Vũ tiến bộ rồi tươi cười nhận điện thoại: “Chồng à, em ra ngoài ăn cơm với đồng nghiệp, anh đừng lo cho em.”
“Giang Nhung, đằng ấy cố ý khoe khoang trước mặt mình đúng không.” Trong máy tính bảng vọng ra giọng của Lương Thu Ngân không mấy thỏa lòng.
Giang Nhung càng cười dịu dàng hơn: “Ừ, em biết rồi, em sẽ tuân theo lời anh nói, sẽ không nhịn ăn nữa. Nếu như anh còn không tin, lát nữa món ăn lên, em sẽ chụp hình cho anh xem.”
Tham khảo thêm thể loại truyện đam mỹ sủng
Lương Thu Ngân đã thử bạn với Giang Nhung bao nhiêu năm nay, hai người tương đương một vậy, lúc này nếu còn không nghe ra ý bốn trong lời nói của Giang Nhung thì không phải là Lương Thu Ngân rồi. Thế là, Lương Thu Ngân cũng dựa trên với Giang Nhung: “Vậy bảo vật buổi tối về sớm chút nhé, phu quân đợi em về làm ấm giường.”
Giang Nhung đổi giọng nũng nịu: “Anh đừng rỉ tai nổi da gà như vậy.”
Nói chấm dứt, Giang Nhung cúp máy, không ngờ vừa cúp máy thì lại có cuộc gọi tới, lần này là người chông chính thức của cô – Trần Việt!
Trong lòng Giang Nhung có chút không thể tinh được, nhìn Vũ tiến bộ, lại ngại ngùng nhận điện thoại: “Alô?”
Giọng nói của Trần Việt trầm thấp từ trong thiết bị cầm tay truyền đến: “Tôi đã cho người sẵn sàng bữa trưa, sao em không qua ăn?”
Giang Nhung không thể nói là cô đang ăn, nếu nói thì hầu như màn diễn xuất ban nãy đều bị lộ ra.
Cô đành phải cắn răng, sâu đậm nói: “Chồng à, em sẽ để mắt hay phiên bản thân nhưng, anh đừng run sợ quá.” Giang Nhung vừa nói xong lời, trong điện thoại đột nhiên lặng ngắt một hồi lâu, im re đến nỗi Giang Nhung tưởng Trần Việt đã gác laptop.
Một lúc sau, không nghe thấy giọng nói của Trần Việt, trong lòng Giang Nhung thầm kêu một tiếng, không biết Trần Việt sẽ nghĩ gì về cô nữa.
Lại một lúc lâu sau, thế hệ nghe giọng trầm thấp của Trần Việt truyền tới trong điện thoại: “Tôi thứ năm mới về tới, em nhớ chăm bẵm tốt bản thân.”
“Vâng.” Giang Nhung thở phào, cũng may là Trần Việt còn mấy ngày nữa mới về, tới lúc anh về vững cũng đã quên chuyện này rồi.
Vũ văn minh nghe tiếng “chồng” đầu tiên thì trên mặt đã lộ vẻ đau buồn, đợi Giang Nhung cúp máy rồi thế hệ hỏi: “Giang Nhung, em kết duyên rồi sao?”
Giang Nhung gật đầu nói: “Tôi đã tới độ tuổi này kết hôn cũng không phải là việc gì lạ nhưng.”
Những lời nhưng Vũ hiện đại chuẩn bị đều không thể mở lời rồi, lão ta đành phải cười gượng: “Chúc mừng em nhé.” mặc dù lão ta có tình ý với Giang Nhung, nhưng trong lòng lại cảm thấy bạn dạng thân không xứng với cô, hắn ta tự an ủi phiên bản thân rằng Giang Nhung có được một tổ ấm êm ấm cũng là một chuyện tốt.
Đọc full list truyện bách hợp
Giang Nhung cười nói cảm ơn, trong lòng cũng thầm thán phục sự lanh lợi của mình. Trước khi Vũ hiện đại mở lời kịp cho anh ta biết mình đã kết hôn, sau này mọi người vẫn có thể tương đương trước đây cùng nhau làm việc, chạm chán cũng không thấy ngại ngùng.
nhưng mà, đến tối hôm đó Giang Nhung lại cảm thấy bạn dạng thân không còn thông minh nữa. Buổi tối khi đang ngủ mơ màng, Giang Nhung cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống.
Cô vốn dĩ rất bi ai ngủ, mà khi cảm nhận thấy một hơi thở không xa lạ đầy nam tính, cô bỗng nhiên giật mình. Cô xoay người ngồi dậy, xoa xoa mắt, có chút ngạc nhiên nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh: “Anh, anh không phải thứ năm mới về sao?”
Trần Việt thản nhiên nói: “Có việc bỗng nhiên xuất cần anh về xử lý, sáng mai lại phải bay đi Tiêu Sơn rồi.”
Kế hoạch khởi đầu của anh vốn dĩ là đến thứ năm mới xong, nhưng bỗng Giang Nhung to mờ nói nhớ anh, thân là chồng của cô, anh cũng không thể giả vờ không nghe thấy.
Sau khi phát âm di động cho Giang Nhung vào buổi trưa, anh bảo trợ lý đặt vé máy bay buổi tối trở về, sáng sớm mai lại phải bay quay về để tiếp tục công việc.
Nhớ đến cuộc thiết bị cầm tay buổi trưa, Giang Nhung đỏ mặt lắc đầu: “Vậy anh ăn cơm tối chưa? Có cần em đi nấu chút gì đó không?”
Sau khi Trần Việt đàm phán công việc kết thúc đã là tám giờ tối, anh liền lập tức đến sân bay cho kịp chuyến bay lúc mười giờ về thị trấn Giang Bắc.
Đón đọc truyện cùng thể loại: chồng yêu là quỷ
Từ đô thị Tiêu Sơn phải mất hai tiếng thế hệ về đến Giang Bắc, về đến sân bay Giang Bắc đã gần một giờ sáng, lại ngồi xe về nhà, lúc này đã là hai giờ sáng.
Chín giờ sáng hôm sau có một cuộc họp cần thiết cần anh đích thân chủ trì, thư ký đã đặt cho anh chuyến bay về lại thị trấn Tiêu Sơn vào lúc năm giờ sáng, một tiếng sau lại phải ra sân bay. Thời gian cực kỳ gấp rút, Trần Việt lại không ăn được đồ ăn trên máy bay, thì là từ trưa hôm qua tới bây giờ anh chưa ăn gì cả.
Anh bận đến mức không kịp ăn cơm lại phải nhanh nhẹn trở về, chỉ vì Giang Nhung ngầm nói nhớ anh. Mục đích Giang Nhung muốn làm đồ ăn đêm cho anh, nhất định là muốn gần anh thêm một chút.
Đọc full link truyện lấy chồng bạc tỷ